Thời điểm này là kết thúc một niên học. Có người chuyển lên lớp cao hơn, có người tạm biệt mái trường chuyển cấp, có người chia xa trường học luôn để bước vào đời..
Bây giờ thì mình thấy ngay từ các bé mầm non khi chuyển tiếp và lớp 1 thì đã được mặc áo lễ phục tốt nghiệp làm lễ cầm “bằng tốt nghiệp mầm non” rất hoành tráng .. nhìn cũng vui mắt :)). Càng lên các cấp cao hơn thì các lễ nghi các bữa tiệc đánh dấu giai đoạn chuyển mình của người học càng được chú trọng tổ chức hoành tráng lệ hơn xưa.. Đúng là phú quý sinh lễ nghĩa. Điều có không có gì sai cả.. nhưng nếu quá coi trọng nó mà quên đi những giá trị thật cốt lõi bên trong thì ko nên chút nào?
………………………………
Nắng hè vàng ươm chiếu qua ô cửa sổ trưa hè, hồi ức ngày xưa quay về, nhớ tới kỉ niệm thời đi học.. (mặc dù bi giờ vẫn học :))
1. Mầm mon mình học trường bình thường thôi cứ học hết thời gian, đếm đủ phiếu bé ngoan rồi tới lớp 1 mẹ xin vào trường mẹ dạy cho tiện đón đưa. Kết thúc mầm non đơn giản là từ nay không được chơi đồ hàng nhiều trên lớp, mà phải ngồi tập viết chữ học tính nha chưa. Chả có 1 tấm hình “tốt nghiệp mầm non nào cả”. Trước hôm khai giảng, ba mẹ lấy giấy lịch cũ bao lại bộ sách giáo khoa của chị gái cho mình, nhãn thì ba lật úp tờ lịch có giấy trắng để vẽ nhãn ghi tên. Được cái chữ của ba vs mẹ mình đều đẹp, đặc biệt chữ của ba có gì đó rất chất nên dù bìa bao mộc mạc nhưng con bé 6t ra vẻ thích và tự hào lắm.
2. Cấp 1 trôi qua vèo vèo mình đổi trường 1 lần từ thành phố về ngoại thành học vì ba mình mất. Chuyện học hành cũng chả có gì áp lực, hồi đó cũng ko có học thêm học nếm gì hết. Chương trình học khá nhẹ nhàng với mình. Chỉ nhớ cô giáo lớp 4 mỗi khi mình giơ tay phát biểu quá nhiều thì cô bảo: “Xem sách giải thì để cho bạn khác trả lời”. Ahihi nhà em sách giáo khoa còn chưa có tiền mua sách giải mua bằng niềm tin hả cô? (giờ nghĩ v, chứ hồi xưa ngơ ngác rồi thôi chứ hổng có mần gì cô giáo cả)
Lớp 5, thi cuối cấp mình đạt điểm gần tuyệt đối thì phải. Chỉ nhớ mẹ đạp xe chở đi thi xong đón về nhà ăn cơm rau. Còn có môn mẹ quên đón thì tự đi bộ về.. vừa đi vừa nhặt cánh phượng rơi, ngắm cay mận trắng, ngắm mí con chó béo ú đang đùa nhau… rồi cũng lên lớp 6 bằng những bữa cơm rau dưa hiếm hoi thịt cá.. cũng chả có bữa tiệc hay tấm hình nào hoành tráng.
3. Cấp 2 nhà sát trường, nghe trống đổ tùng tùng tùng.. là ôm cặp chạy ào vào lớp.. Hình như việc đi học sớm với mình ở tất cả các cấp là điều xa xỉ lắm ó . Cấp 2 thì nhiều lúc có lý do chánh đáng nha: mẹ đi bán ở chợ về nấu cơm muộn nên toàn nhai ào ào nửa chín nửa sống rồi đi học. Có lẽ cấp 2 là thời kỳ học vui nhất. Mọi thứ vẫn trong trẻo hồn nhiên. Những bữa đi thi học kỳ mình chỉ mang theo 2 cây bút bi. Trừ môn toán thì mang hơi nhìu đồ thôi. Mí môn khác cứ 2 cây bút mà xài, 1 cây viết 1 cây sơ cua vs làm thước kẻ luôn. Văn thì cứ 3 cặp giấy nộp bài rồi về.. Thi cử hồi đó nhẹ nhàng xiết bao. Hạng nhất thì không được nhưng ít ra năm nào cũng không tốn tiền mua tập, sách thì toàn xài sách cũ, ah có 1 năm được mẹ đỡ đầu cho bộ sách mới. 1 năm duy nhất
– Cấp 3 tưởng thiếu điểm nhưng lại dư điểm, rảnh lắm nha, đầu cấp còn thi vào lớp chuyên Văn học nữa cơ.. Mí năm sau thì tự nguyện xin ra lớp thường vì nhiều lý do gia đình nhưng vẫn được cô Văn thương được cô gọi là “con gái” …có lẽ là trời bù trừ cho cấp 2 bị cô Toán đì vì ko đi học thêm :))… lúc đó tiết Văn luôn là tiết nhẹ nhàng nhất 1 2 3 tiết trôi qua như 15 phút.
3 năm 2 bộ áo dài, đi học bằng xe bus và đi bộ, thường xuyên được mí cô trong trường cho đi ké xe vào trường nếu gặp trên đường… 3 năm trôi qua cũng hơi nhẹ nhàng, cũng có sự phân biệt đối xử với học thêm và không học thêm ở vài GV nhưng cũng qua được… tốt nghiệp cấp 3 ko nhớ nhiều chỉ biết là chả có tiệc hay hình ảnh gì hoành tráng.. Xong cấp 3 cũng đạt được điểm khá cao, nhưng không phải tuyệt đối. Vì câu khó mình làm được, câu dễ mình làm sai vì ẩu :))
4. Thi lên đại học, lúc đó gia đình mình có biến cố lớn. Mình chuẩn bị 5 bộ hồ sơ rồi lọc lại nộp 3 trường: ĐH Kinh Tế, CĐ Kinh Tế và ĐH Văn Hóa. Chả nhớ sao mà thích Văn lại chọn thi 2 cái khối A. Hành trang đi thi đại học ngoài những thứ cần thiết là 1 túi nước mắt vs 1 nỗi lo lắng về 1 tương lai chênh vênh…
(còn tiếp… dài quá roài )
Hình: Internet