“TỪ NAY MỌI ĐIỀU CỦA CHÚNG TA LÀ CỦA CHUNG” – P1

Share on facebook
Share on twitter
Share on linkedin
Share on tumblr
Share on pinterest
Share on email
Share on skype
Share on telegram

Chia sẻ tới mọi người để trao đi nhiều giá trị hơn bạn nhé! 

Vừa qua, mình nhận lời mời của một người bạn cũ trạc tuổi – bạn ấy mời mình tham dự lễ khấn trọn, đánh dấu một bước ngoặt lớn trong hành trình tu trì: trở thành thầy tu trọn đời.

Mình là người hướng nội sâu sắc. Mình thích hoạt động giảng dạy – càng đông người lại càng thấy vui – nhưng sau đó thì mình cần nạp lại năng lượng ở một nơi yên tĩnh, vắng vẻ, một mình thôi.

Ngoài giảng dạy, mình không thích tham gia các hoạt động đông người, dù thân hay lạ, nếu ở đó mình không có vai trò rõ ràng. Cảm giác như năng lượng bị rút cạn. Nên thường, mình rất hạn chế đi các dịp đông người – trừ khi đó là điều mình thấy quan trọng, thấy cần, hoặc cảm mến người mời.

Nhưng với mình, các thánh lễ và lễ khấn luôn là điều rất thiêng liêng.

Mình thấy an yên khi ngồi lặng lẽ trong nhà thờ, tham dự thánh lễ của các tu sĩ. Cho mình cảm giác gần Chúa và tin yêu hơn vào cuộc sống đầy biến động này.


✨ Ký ức ùa về…

Bạn là người cùng nhóm Đội Quân Áo Xanh (ĐQAX) của cộng đoàn Lòng Chúa Thương Xót – nơi mình từng tham gia thời sinh viên. Có nhiều ý kiến trái chiều về cộng đoàn này, nhưng mình nghĩ: không nơi nào là hoàn hảo.

Mình biết ơn linh mục đồng hành, biết ơn các anh chị em thời đó – tất cả đã nâng đỡ mình cả vật chất lẫn tinh thần, giúp mình đi qua một giai đoạn giông bão. Mình đã có những trải nghiệm rất gần với những người yếu thế trong xã hội.

Hơn 2 năm, gần như tháng nào mình cũng tham gia thiện nguyện, phụng sự ở các vùng sâu vùng xa – từ miền Trung cho đến các tỉnh Tây Nam Bộ. Có những nơi mà ánh sáng văn minh dường như chưa kịp chiếu tới. Vì sao ư? Nhiều lý do lắm.

À mà… lại quay về buổi lễ khấn của bạn, tự nhiên cảm xúc trào lên ghê 😄


🏡 Một không gian ẩn mình giữa phố thị

Nơi bạn mình chọn dâng trọn cuộc đời tu trì là một đan viện nhỏ ở Thủ Đức.

Mình len lỏi qua những con đường kẹt xe, sự bon chen của phố thị hoa lệ. Quẹo vào một con hẻm nhỏ, đi sâu sâu vào, mở ra một không gian rợp bóng cây xanh – Đan viện Biển Đức Thiên Phước.

Hôm nay, đan viện đông đúc hẳn. Người đón tiếp nhau từ ngoài cổng. Xe máy, xe hơi ra vào tấp nập. Sau hơn chục năm tu trì, tìm hiểu, nhiều lần khấn tạm, hôm nay bạn mình ký cam kết trọn đời với Dòng và với Chúa – dâng trọn cả phần đời còn lại tại nơi này.


🙏 Những điều mình trân quý

Điều mình cảm phục nhất ở những người chọn đời sống thánh hiến có lẽ là sự khiêm tốn.

Những người thực sự sống đúng với ơn gọi tu trì, mình cảm nhận nơi họ một sự khiêm tốn thẳm sâu, luôn sẵn lòng nhỏ lại để người khác lớn lên.

Bước chân đầu tiên qua cánh cổng đan viện, mình thấy một nhà nguyện nhỏ (hay nhà thờ ta? mình không rõ nữa) – nhỏ, ấm… và nóng, vì thời tiết đang là 38 độ 😅

Trên cao là bầu trời xanh thẳm, ở giữa là hàng cây reo vui, và dưới thấp là những màu áo dòng trầm mặc xen lẫn với sắc áo giáo dân rực rỡ. Hôm nay có một tu sĩ trẻ (là bạn mình) khấn trọn đời, và cũng có 2 đan sĩ lớn tuổi kỷ niệm 25 năm đời tu, có người kỷ niệm 60 năm tu trì nữa…

Lớp không gian – lớp thời gian – lớp đạo đời… Âm thanh và hình ảnh khiến mình chìm đắm vào dòng cảm xúc thánh thiêng, một điều gì đó thật trong trẻo giữa cuộc đời bụi trần.


☀️ Ngồi ngoài nắng mà lòng mát rượi

Vì nhà nguyện khá nhỏ so với lượng người tham dự, nên phần bên trong dành cho các tu sĩ và người thân của họ. Mình ngồi ngoài sân – nơi nắng chang chang – dù có một lớp bạt phủ to phía trên, nhưng không xi nhê gì với cái nắng Sài Gòn mùa hè.

Ban đầu, mình chưa chuẩn bị tinh thần cho tình huống này. Trong đầu vẫn nghĩ sẽ được ngồi trong nhà thờ mát rượi, nghe Thánh ca cơ. Cái nắng này làm mình nhớ lại tháng trước ra Hà Nội – ba ngày liên tục đau đầu vì đi dưới trời nắng. Nhưng lần này, có lẽ ơn Chúa, mình không đau đầu. Gió mát dịu từng cơn xua tan phần nào cái nắng oi ả.

Mình nghĩ: “Thôi thì, thông công với sự đơn sơ và khó nghèo của các tu sĩ vậy.”

Tâm trí mình bồng bềnh theo các nghi thức và lời giảng của thánh lễ. Thi thoảng, mắt lại nhìn quanh không gian ấy và lòng tự hỏi:

“Nếu không có tình yêu Chúa và sự thôi thúc sâu thẳm trong tâm hồn, thì làm sao con người ta có thể sống bình an, thoát khỏi thế tục, để đắm mình vào một cuộc sống thầm lặng, không màng hư vinh? Sống một cuộc đời mà tất cả đều là của chung như thế?”


À, hình trong bài là áo dài tím lụa tơ tằm Nha Xá mình đặt may từ ngoài Bắc gửi vô.

Điều thú vị là người lấy số đo là… chồng mình, và người may áo dài là một cậu trai tầm 20 tuổi. Vi diệu thiệt! 😄

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

You cannot copy content of this page

Logo Hiểu mình hiểu người

Bạn vui lòng cung cấp thông tin để chúng tôi liên hệ sắp xếp lịch tham vấn cho bạn