“TỪ NAY MỌI ĐIỀU CỦA CHÚNG TA LÀ CỦA CHUNG” – P2

Share on facebook
Share on twitter
Share on linkedin
Share on tumblr
Share on pinterest
Share on email
Share on skype
Share on telegram

Chia sẻ tới mọi người để trao đi nhiều giá trị hơn bạn nhé! 

Vừa rồi, mình nhận lời mời của một người bạn cũ, trạc tuổi, mời đến dự lễ khấn trọn – một dấu mốc rất quan trọng trong hành trình tu trì của bạn: trở thành tu sĩ trọn đời. P1 tại đây!

Mình là người hướng nội sâu sắc. Mình thích giảng dạy – càng đông người mình lại càng thấy vui. Nhưng sau đó thì mình cần nạp lại năng lượng ở một nơi yên tĩnh, vắng vẻ, chỉ có một mình. Ngoài công việc giảng dạy, mình ít khi tham gia các hoạt động đông người, dù thân hay lạ, nếu ở đó mình không có vai trò rõ ràng. Mình dễ bị cạn năng lượng trong những tình huống như thế.

Vì vậy, mình thường ít khi đi dự các sự kiện đông người – trừ khi mình thấy nó thật sự quan trọng, thật sự cần thiết, hoặc người mời là người mình trân quý. Và những dịp như Lễ khấn hay Thánh lễ luôn là điều mình coi trọng. Mình thấy an yên khi được ngồi lặng lẽ trong nhà thờ, tham dự Thánh lễ. Nó giúp mình cảm thấy gần Chúa hơn, và cũng giúp mình vững tin hơn giữa cuộc đời đầy biến động này.

Quay lại buổi lễ vĩnh khấn (khấn trọn) của người bạn cũ, vài điều làm mình nhớ:

3. Bài giảng của Cha giáo trong Thánh lễ

Trong ký ức của mình, Cha giảng rất mạch lạc, súc tích, không quá dài – đâu đó chừng 20 phút. Cha trích dẫn nhiều đoạn Kinh Thánh, cả kinh nghiệm sống và một vài tác phẩm văn học để làm nổi bật thông điệp chính: “Gần Chúa – biến đổi bản thân” là điều thiết yếu nhất trong đời sống tu trì.

Cha cũng thẳng thắn nhắc đến một thực tế đáng buồn: ngày nay có không ít người chọn đời tu như một bậc thang để vươn tới vị trí cao trong xã hội. Và nếu người tu mà sống chia rẽ, gây chia rẽ – thì điều đó lại càng buồn hơn. (Mình chỉ nhớ đại ý như vậy, chứ lời lẽ cụ thể thì không ghi lại hết.)

Mình rất thích bài giảng đó – trực diện, thực tế, không chỉ dành riêng cho người tu mà cả giáo dân cũng được nhắc nhở về đời sống chứng tá. Nhờ đó, hình ảnh của Chúa sẽ được lan toả một cách thật hơn, sống động hơn.

(Mà nói cho đúng, giáo dân cũng là một ơn gọi, nhỉ? Chỉ là mỗi người có một hành trình, một vai trò khác nhau để sống trọn ơn gọi của mình.)

4. Nghi thức khấn trọn

Nghi thức này diễn ra ở phần giữa Thánh lễ, khá dài – hình như gần mười bước. Mình chỉ nhớ được một số chi tiết:

– Khấn sinh bước tới cảm tạ song thân và xin được chúc lành.

Khoảnh khắc đó khiến mình xúc động nhẹ – hai bậc sinh thành tóc đã điểm sương dâng đứa con ruột thịt cho Chúa, để rồi người con ấy sống trọn đời trong đan viện vì một mục tiêu cao cả. Người ta hay nói: sau những vị Thánh là những bậc cha mẹ thầm lặng. Mình tin bạn mình được nuôi dưỡng và giáo dục rất tốt từ gia đình.

– Khấn sinh xác tín lời tuyên khấn: “Giữ trọn luật dòng và sống đời huynh đệ trong đan viện trọn đời, dù thịnh vượng hay khó khăn…” – mình nghe câu này lại liên tưởng đến lời hứa trong bí tích hôn phối.

– Khấn sinh tự tay ký vào giấy cam kết, rồi trình giấy đi một vòng quanh cộng đoàn để mọi người cùng làm chứng cho sự dấn thân tự nguyện ấy.

– Khấn sinh phủ phục (nằm sấp mình) trước bàn thờ trong khi cộng đoàn cầu nguyện.

– Cái ôm hôn chúc mừng từ toàn thể anh em trong đan viện.

Ban đầu mình tưởng chỉ đại diện vài người, nhưng không – tất cả tu sĩ trong đan viện đều ôm hôn khấn sinh (ôm, áp má trái phải). Nghi thức ấy khiến mình thấy thật sự được chạm. Tình anh em được kết nối bởi tình yêu Chúa Kitô – dù chẳng quen nhau – mà lại ấm áp đến thế!

5. Câu nói kết thúc trong nghi thức khấn trọn

Nghi thức ấy dài thật.

Hoặc cũng có thể là mình thấy dài… vì đang ngồi ngoài trời nắng chang chang :)))

Nhưng đến câu cuối cùng, mình như được tỉnh lại – bởi lời tuyên bố của Linh mục chủ tế:

“Từ nay, mọi điều giữa chúng ta là của chung.”

Một câu nói quá hay.

Với một người giáo dân đang mưu sinh ngoài đời như mình, câu nói ấy thực sự gợi suy nghĩ. Nếu chúng ta thật sự xem mọi điều là của chung, thì cách ta nghĩ, ta sống, ta đối xử với nhau – sẽ khác đi rất nhiều.

Ngoài đời, người ta bon chen, giành giật, phần lớn là vì lợi ích cá nhân. Lợi ích gia đình riêng.

Muốn biết bản chất một người, cứ chạm vào cái “quyền lợi riêng” của họ là biết liền.

Còn trong cộng đoàn đời tu – lời ấy không chỉ là lời kết thúc nghi thức, mà là lời mở đầu cho một hành trình trao đi toàn vẹn:

Không giữ lại gì cho riêng mình.

Từ nay, tất cả – là của chung.

Tạ ơn Chúa, cảm ơn nhau, cầu nguyện cho bạn mình!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

You cannot copy content of this page

Logo Hiểu mình hiểu người

Bạn vui lòng cung cấp thông tin để chúng tôi liên hệ sắp xếp lịch tham vấn cho bạn