CÓ NHỮNG ĐIỀU KHÔNG TO

Share on facebook
Share on twitter
Share on linkedin
Share on tumblr
Share on pinterest
Share on email
Share on skype
Share on telegram

Chia sẻ tới mọi người để trao đi nhiều giá trị hơn bạn nhé! 

Có những điều nhỏ bé, nhưng đầy ý nghĩa.

Dạo này, áp lực từ việc vừa học vừa làm, cân bằng giữa công việc chính và những dự án phụ khiến tôi dễ bị quá tải. Stress đến từ việc thiếu thời gian nghỉ ngơi, thư giãn. Nhận ra điều đó, tôi cố gắng tìm cách yêu thương bản thân trong khả năng của mình. Có người bảo nên buông bớt công việc, và điều đó không sai. Nhưng ở thời điểm này, mọi thứ cần phải như thế. Muốn thay đổi về chất, phải tích đủ lượng – một câu nói hiếm hoi từ môn triết mà tôi nhớ mãi.

Một trong những cách tôi chọn để tạo không gian thư giãn là biến thời gian di chuyển – thường bị xem là “thời gian chết” – thành “thời gian sống”. Tôi rời Sài Gòn đã gần sáu năm, chọn sống ở Bình Dương, nơi mà chỉ nghe tên thôi, nhiều người đã nghĩ là xa xôi. Ừ, xa thật, nhưng thay vì tiếng còi xe inh ỏi mỗi đêm, căn phòng tôi ở giờ chỉ vang tiếng dế, tiếng ve sầu, và xung quanh là màu xanh mướt mắt. Gần đó còn có một nghĩa trang nhỏ. Ban đầu, tôi cũng sợ, nhưng càng va chạm với đời, tôi nhận ra điều đáng sợ nhất vẫn là lòng người sống. Những linh hồn đã khuất, có chăng, chỉ nhẹ nhàng lướt qua.

Quay lại chuyện biến thời gian di chuyển thành thời gian sống. Mỗi ngày, tôi mất khoảng hai tiếng để đi từ Bình Dương đến chỗ làm, chỗ học, đôi khi lâu hơn tùy vào giao thông. Gần đây, tôi chuyển từ tự lái xe sang đi xe công nghệ để đầu óc được nghỉ ngơi. Một ngày, tôi đã vắt kiệt sức cho bài giảng, deadline, các dự án cá nhân, và những kế hoạch đòi hỏi tôi phải nỗ lực hết mình, thay vì chờ đợi điều gì đó từ trên trời rơi xuống. Tôi vẫn cầu nguyện để đi đúng hướng, vẫn chật vật mỗi ngày để biến những ước mơ nhỏ bé thành hiện thực. Và điều đầu tiên để làm được điều đó là không được ngủ quên – phải luôn tỉnh thức.

Những chuyến xe liên tỉnh là khoảng thời gian tôi nghỉ ngơi. Có khi là một giấc ngủ ngắn, có khi là ngồi thiền, hít thở chánh niệm – những hơi thở sâu, có chủ đích, không chỉ là phản xạ trao đổi O2 và CO2 để tồn tại. Có lúc, tôi ngắm mây trời, dòng người qua lại, và tự hỏi: “Làm sao để thoát khỏi guồng quay cơm áo gạo tiền, để sống với lý tưởng, dành thời gian cho những điều thực sự ý nghĩa, thay vì làm công cụ cho những kế hoạch vô nghĩa của người khác?”

Những ánh mắt lấp lánh và phản hồi tích cực từ các lớp kỹ năng, chuyên đề tôi tổ chức giúp tôi nhận ra mình vẫn có thể đóng góp cho ai đó bằng những khả năng mà mình được ban tặng. Tôi thật lòng muốn góp sức giúp nhiều người tìm thấy sự an bình trong tâm hồn. Thế giới này đã có quá nhiều người dạy làm giàu, dạy lãnh đạo, dạy quản trị. Nhưng điều con người thực sự cần, chẳng phải là sự vững chãi và bình an nội tâm sao? Như một cơn gió nhỏ muốn thổi mát cho nhiều người, tôi biết mình cần tích lũy thêm nhiều hơn nữa.

Quay lại những chuyến xe, tôi gặp không ít tài xế để lại ấn tượng. Bình thường, tôi ngồi máy tính nhiều, người đơ cứng, nên khi di chuyển, nếu còn sức, tôi thích trò chuyện vu vơ với các bác tài, vừa để thực hành kỹ năng lắng nghe, vừa để tìm niềm vui. Một vài câu chuyện đáng nhớ gần đây:

  • Một bác tài từng là đại gia, phá sản trong đại dịch Covid, giờ chọn sống đủ. Ban ngày lái xe, thời gian còn lại dành cho gia đình. Bác bảo: “Ai rồi cũng chết, em ơi. Giờ anh đủ cơm ăn là được.”
  • Một bác khác từng làm việc tám năm ở Nhật, lái xe giao hàng, tay lái cứng cáp. Về Việt Nam, bác mua đất, chạy xe để hiểu thêm tình hình nước nhà. Bác tâm sự: “Đường Sài Gòn chạy ghê quá, em ạ. Khí hậu thì ô nhiễm, bên Nhật sạch lắm.”
  • Có bác tài vừa lái xe vừa chia sẻ về lối sống từ bi, “giảng” cho tôi về Pháp Luân Công, còn bảo tặng tôi “hoa sen bình an”.
  • Một bác từng làm bất động sản, thua lỗ, chuyển sang chạy xe. Bác mặc sơ mi trắng, đeo kính cận, nhìn không khác gì nhân viên sale dự án. Lên xe, bác hỏi đủ thứ vì thấy tôi đi xa hơn các cuốc xe thường ngày. Khi tôi thiu thiu ngủ, bác hỏi: “Em mới chạy xe này vài ngày, anh nói vậy em sợ không?” Tôi cười: “Sợ lắm anh ơi!”
  • Có bác thì chu đáo hết mức. Lúc tôi lên xe, bác đang lau xe: “Xe mới đi qua vũng nước, bị xe công ép tạt dơ, em đợi anh xíu.” Bác còn mở cửa cho tôi, lúc xuống xe cũng vậy. Tôi hỏi: “Cửa bị gì hả anh?” Bác cười: “Không, để anh mở cho em.” Tôi vội nói: “Thôi, em tự mở được!”

Những cuốc xe giờ cao điểm, giá có khi gấp rưỡi, gấp đôi, nhưng gặp được các bác tài với những câu chuyện thú vị thì tôi thấy cũng đáng. Tính ra, lúc căng thẳng, có người trò chuyện qua lại cũng giúp lòng nhẹ nhàng hơn. Một giờ tham vấn tâm lý giờ đã sáu trăm ngàn đến một triệu cho 60 phút rồi, vậy nên, những chuyến xe ấy, với tôi, chẳng hề đắt.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

You cannot copy content of this page

Logo Hiểu mình hiểu người

Bạn vui lòng cung cấp thông tin để chúng tôi liên hệ sắp xếp lịch tham vấn cho bạn