Và chúng ta hông có nhiều “mạng” như trong game để có thể bắt đầu lại khi “game over”, vì vậy sống chậm 1 chút quan sát và để tâm nhiều chút cho các điều kiến tạo sự bình yên cho tâm hồn góp vô một hành trình đáng sống.
Một vài điều từ tuần qua để bắt đầu cho tuần mới nào:
1/ SỰ CHỨA ĐỰNG CỦA NGƯỜI LẠ
Trong tuần mình thường di chuyển từ Bình Dương lên Sài Gòn cho việc dạy và học. Đường đi nghe tên là thấy hông ngắn rồi, mất tầm gần 40p cho đi làm và 60p cho đi học. Và thường xuyên đi qua các khung giờ kẹt xe. Nhiều lúc mình thấy người ta tranh nhau hơn thua lấn lên từng mét đường chỉ để mong nhích nhanh hơn 1 vài phút (mà mình thấy cách duy nhất là đi sớm hơn chứ bon chen cũng hông sớm được nhiêu).
Tuần qua thì mình nhớ cái gật đầu của 2 người lạ dành cho nhau khi họ vô tình quẹt qua trúng nhau, cú quẹt cũng hơi mạnh nghe cái bụp 1 cái.
“Xin lỗi nha anh”
“Không sao anh”
1 sự lịch sự hiếm hoi, thay vì bình thường toàn những ánh mắt hằn học khó chịu của phần lớn người.
Đi trên đường đông, điều mình sợ là va quẹt và người ta quýnh nhau, may mắn vẫn còn những người có được sự dung chứa như này. Thật tốt!
2/ MỘT MỤC TỬ QUAN TÂM ĐÀN CHIÊN
Dạo này mình đang dạy 1 khoá kỹ năng sống cho lớp dự trưởng ở 1 giáo xứ. Mình khá ấn tượng về sự quan tâm của linh mục nơi này dành cho các em thiếu nhi. Cha không chỉ tổ chức các lớp học giáo lý mà còn quan tâm đến việc trang bị kỹ năng cho các bạn nhỏ để các bạn có thêm hành trang vào đời.
Qua quá trình trao đổi về chương trình dạy, cách thức tiếp cận và quan sát từng thành viên trong lớp.. dù 1 mình Cha quản cả vài trăm em (và n việc khác của xứ nhà), mình cảm nhận Cha nhớ tên và hiểu rõ khá nhiều em trong đó.
Đến nhà thờ không phải chỉ là đi lễ hay học giáo lý, các mục tử nhân lành luôn có cách để quan tâm chiên con theo khả năng Chúa ban.
Mở rộng ra 1 chút cho ai chưa biết về Công giáo, thì đối với người Công giáo, ngoài những liên kết trong gia đình, trong công sở, trong trường học thì người Công giáo còn có mối liên hệ mật thiết cộng đồng đồng đạo. Mỗi 1 tuần người Công giáo theo luật buộc phải đi dự thánh lễ tại nhà thờ 1 lần vào Chúa Nhật (Chủ Nhật) và trẻ em khi sinh ra được nhập đạo bằng nghi thức Rửa tội, song hành với việc học chữ thì trẻ em Công giáo được học giáo lý từ Khai Tâm đến tận Thêm Sức (bắt buộc) và cao hơn nữa dành cho các bạn quan tâm.
Các lớp giáo lý được tiến hành song hành với quá trình lớn lên của các bạn trẻ. Nên người Công giáo có thêm 1 sự nâng đỡ tinh thần đó là cộng đồng giáo xứ. Và sẽ rất hạnh phúc cho giáo dân khi ở trong 1 giáo xứ có được các vị linh mục tốt lành quan tâm sâu sắc đến họ.
Đến đây mình chợt nhớ đến khái niệm “Cộng đồng chữa lành” trong quyển sách “Đứa trẻ được nuôi trong chuồng chó” mình vừa đọc xong, trong đó nôm na có nhắc đến các liệu pháp chữa lành tổn thương thì vai trò của cộng đồng mà người đó sinh sống rất quan trọng. Vì 1 người nếu đi trị liệu tâm lý nhưng về vẫn cô độc và không có sự kết nối lành mạnh trong chính nơi họ ở thì cũng rất khó trong quá trình lành lại.
3/ NHỮNG CÁI CHẠM NHẸ
1 em trai mua 1 bịch kẹo mút thiệt là to bỏ trong balo xong đi quanh nhà thờ tặng cho các bạn nữ với lời chúc “20-10 vui nha” và ẻm không quên dặn “lấy 1 cây thôi nha mấy bà” :)))
Thành viên lớp mình dạy trong lời cầu nguyện đầu giờ và cuối giờ đều nhớ dâng lời nguyện cho các bạn nữ trong lớp “Chúa nhớ ban ơn lành cho các bạn nữ vào ngày đặc biệt”…
Đầu giờ thì các bạn nam lau phòng học toàn bộ (việc lau này bình thường nam nữ chia nhau làm), giũ cái tấm dậm chân trước cửa mời các bạn nữ vào…. đáng yêu xỉu.
1 bé nam ít nói trầm tính hay e ngại, mà hôm qua ẻm lấy hết can đảm đi nhanh cùng nhịp với mình lúc tan học và bảo: “Con chúc cô 20-10 thật vui” xong gãi gãi cái đầu chạy đi. Thiệt 1 khoảng khắc ấm lòng.
Mình quý tụi nhỏ cho dù không hẳn lúc nào cũng ngoan đều :)))
Ước mong cho các bạn trẻ vào đời với sự tử tế và chân thành từ những kết nối bạn bè, thầy cô vô tư đáng yêu như này.
4/ MÌNH HÔNG CÓ QUÀ 20-10
Nhưng anh bạn thân đã ở cạnh mình mọi khoảng thời gian có thể của anh í. Cùng nhau đi chợ mua cá mua rau cùng nhau nấu ăn (Bạn nấu mình ăn, phân chia công bằng). Cùng nhau vượt mấy chục km đi dạy, mình dạy, ảnh quay phim chụp hình và mua nước mía khi mình tụt đường huyết. Lại cùng nhau băng qua cơn mưa giăng ngập lối đến nhà thờ dự lễ tối muộn.
Nghe Cha Phó bảo nhà chờ Phục Sinh mới của xứ (nơi dành để hài cốt người đã mất) đã khánh thành xong, 2 đứa cũng vui vui. Mình định đưa cả ba mẹ về chung 1 nơi cho tiện thăm nom. Mà phí 10 triệu thì cũng phải dành dụm lại hihi.
Xong 2 vợ chồng già lại cùng ăn snack bánh tráng bấm điện thoại cũng cùng nhau (khúc này nghe hơi thiếu lành mạnh ha, mà kệ đi cuộc sống vốn cần sự đan xen nhiều cung bậc :)) , rồi đấm bóp cho nhau. 1 giấc ngủ ngon sau 1 ngày hiện diện cùng nhau. Đó được coi là quà nhỉ? :))
Tất cả những gì mình muốn thì anh bạn đều đáp ứng (trong khả năng) QUANH NĂM nên các mốc thời gian nhiều người cho là quan trọng thì cũng là 1 ngày đi qua thôi, quan trọng là vẫn còn .. chơi với nhau, là được.
…
Hôm nay là tuần mới, chúc cho ai đọc tới đây sự kết nới an mạnh để thêm năng lượng cho 1 tuần ý nghĩa.
Cuộc sống là một hành trình không dài…
Hình: Pinterest