Tuần qua, tôi bị ám ảnh bởi câu chuyện một nam sinh trẻ chọn rời bỏ cuộc sống trong sự cô đơn tột cùng. Thi thể nhỏ bé nằm lạnh lẽo giữa trung tâm thương mại – nơi đáng lẽ ngập tràn niềm vui, không phải điểm kết thúc của một sinh mạng. Đọc chi tiết mà lòng nhói đau: em ra đi giữa đêm khuya, không ai đến nhận, cuối cùng người đưa em đi lại là người dưng. Ba mẹ em đâu? Đêm khuya con chưa về, sao không đi tìm? Nhà em cách đó chỉ 10-15 phút chạy xe máy, vậy mà…
Hai tờ giấy học sinh để lại: một ghi tên phụ huynh và địa chỉ, một ghi “đã không còn ý nghĩa gì để sống”. Là người làm giáo dục, tôi từng đồng hành với nhiều học trò cùng tuổi em, phần nào hiểu được sự xáo động tâm lý của các em – cô đơn ngay trong chính ngôi nhà mình, lạc lõng dù người lớn vẫn ở bên nhưng không thật sự kết nối.
Nếu cuộc đời không rực rỡ thì sao?
Tối qua, khi soạn bài giảng, tôi đọc được câu này và tự hỏi: “Nếu cuộc đời không rực rỡ thì sao?”. Áp lực có thể tạo ra kim cương, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Có thứ cần sức nén, nhưng cũng có thứ cần sự ôm ấp, sưởi ấm. Ép quá, không lấp lánh mà chỉ bung bét.
Truyền thông và mạng xã hội giờ đây mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nó trở thành bảng tham chiếu, thước đo cuộc sống của nhiều bạn trẻ. Người lớn cũng lấy đó làm khung chuẩn để áp đặt lên con mình. Tôi từng đi giảng ở các trường THPT, hỏi học sinh: “Áp lực của em là gì?”. Câu trả lời quen thuộc luôn là: “Áp lực đồng trang lứa, kỳ vọng gia đình… thấy người ta thành công mà mình thì chưa”. Nhưng mỗi người có một bối cảnh riêng, một hành trình độc đáo. Thành công trên mạng xã hội đôi khi chỉ là lát cắt nhỏ, phần tối thì họ giấu đi. Hình ảnh lung linh, góc máy xịn, filter hỗ trợ – tất cả chỉ là “phông bạt”. Từ bao giờ thành công lại được đo bằng vật chất?
Hào quang ngắn hạn và sự hoàn hảo độc hại
Idol ngày nay thường hào nhoáng nhưng ngắn hạn. Mặc đồ xịn, ghép nhạc bắt tai, viral cái là thành siêu anh hùng. Truyền thông tạo ra hình tượng hoàn hảo: lên nhanh, xuống cũng nhanh. Xã hội chạy theo sự hoàn hảo, chỉ cần một sai sót là bị tẩy chay. Hoặc là hoàn hảo, hoặc không là gì. Nhưng ai cũng có yếu đuối, sai sót – làm gì có ai hoàn hảo tuyệt đối?
Tuần rồi, khi giảng tại một trường, tôi thấy các em nhún nhảy, reo hò trong buổi sinh hoạt, nhưng hình ảnh nam sinh nằm cô đơn lạnh lẽo lại hiện về. Tôi thật lòng mong các bạn trẻ được yêu thương, chăm sóc đủ đầy, được trang bị kỹ năng sống để sống vui, sống khỏe đúng với lứa tuổi của mình.
Thì thôi
Mắc gì phải rực rỡ? Dịu dàng, bình dị cũng đủ. Sai sót, vết xước làm nên con người thật. Kim cương cần áp lực, nhưng hoa cần nắng mưa nhẹ nhàng, trứng cần hơi ấm để nở. Cuộc đời không phải lúc nào cũng cần ánh đèn sân khấu, đôi khi chỉ cần bình yên, đủ đầy theo cách của riêng bạn.
Nếu cuộc đời không rực rỡ thì sao? Thì thôi! Đừng chạy theo thước đo của người khác, đừng gồng mình thành phiên bản hoàn hảo theo áp đặt bên ngoài. Thành công không nằm ở like hay follow, không phải hào quang chớp nhoáng hay danh hiệu. Nó là sự bình yên trong tâm hồn, là sống một cuộc đời đúng với phiên bản độc đáo của bạn.
Bạn không cô độc
Nếu ai đó không chấp nhận bạn, không có nghĩa cả thế giới cũng vậy. Chậm lại, nhìn rộng ra, vẫn còn rất nhiều người trân trọng sự hiện diện của bạn. Trong đó có những nhà tham vấn trị liệu chuẩn mực – họ luôn sẵn sàng lắng nghe và đồng hành cùng bạn. Bạn không cô độc đâu!
Cuộc đời này là của bạn, không phải của ai khác. Nếu cuộc đời không rực rỡ thì sao? Bình yên là đủ.
Hình ảnh: Pinterest