Dạo gần đây, có nhiều tin đau lòng xảy ra cùng một thời điểm và thời gian khá sát nhau.
Vụ 1 mình còn chưa hết bàng hoàng thì tới vụ 2, rồi vụ 3.
Với vai trò là một người học tâm lý, và với tư cách là một người từng đi qua nhiều thăng trầm, từng không dưới một lần chạm đáy xã hội, mình muốn viết vài dòng.
Không phải để giáo điều, cũng không phải để lên án ai cả.
Chỉ là mình nghĩ, có những điều nên được nói ra bằng tất cả sự thấu cảm.
Mình đã đọc rất kỹ về cả ba vụ việc.
Điểm chung mà mình cảm nhận được nơi những người muốn rời bỏ cuộc sống này — không phải đơn thuần là cô đơn, mà là cô độc.
Có lẽ, họ đã rất cô độc.
Và đây là vài điều mình muốn gửi đi, nếu ai đó đọc được:
1. Giới hạn chịu đựng áp lực của mỗi người là khác nhau
Mình nghe được rất nhiều lời bàn tán, trách móc, phán xét.
Ừ thì, mỗi người có một cái lý của riêng mình, không thể rạch ròi đúng sai.
Nhưng cũng cần hiểu, mỗi người gánh áp lực bằng một trái tim khác nhau.
Đặc biệt là với những người đã muốn buông xuôi, thì việc “nghĩ cho rộng”, “nghĩ cho thấu” đôi khi vượt quá sức chịu đựng của họ rồi.
Giống như một người đang gãy chân, bạn không thể bắt họ tự mình đứng dậy, lê lết tới chỗ khuất để “không làm phiền người khác”.
Có thể cùng một vấn đề, nhưng:
Người này có thể buông “về nhà với mẹ”, còn người kia chẳng còn nhà mà về.
Người này lớn lên trong yêu thương lành mạnh, còn người kia, tổn thương mới chưa lành đã chồng thêm tổn thương cũ.
Người này đón nhận thử thách với một trái tim lành, còn người kia chỉ còn một trái tim rách nát.
Chúng ta không phải họ.
Chúng ta không biết họ đã đi qua những gì.
Nếu không giúp được gì, liệu ta có thể bớt đi một chút cay nghiệt không?
2. Những hành động bốc đồng nhất thời có thể ngăn cản được nếu có sự dự trù từ trước
Không phải tất cả các hành vi 44 đều xuất phát từ một kế hoạch dài lâu.
Có những trường hợp chỉ đơn giản là một cơn sóng cảm xúc mạnh mẽ bất chợt — buồn, chán, bế tắc dồn nén — và khi nó trào lên giữa một không gian “thuận tiện”, hành vi đau lòng xảy ra.
Nếu môi trường có những yếu tố kéo dài thời gian, làm cản trở hành động:
Tường cao hơn.
Kính chắn chắc chắn hơn.
Nhiều camera giám sát hơn.
Bảo vệ được huấn luyện kỹ hơn.
Có những chiếc ghế nghỉ miễn phí, cây xanh, ánh sáng vàng ấm áp, nhạc nền nhẹ nhàng…
Chỉ cần làm cho hành động phải mất thêm một chút thời gian, cơn cảm xúc có thể dịu xuống, và biết đâu — một cuộc đời được cứu vãn.
Mình từng để ý:
Ở các trung tâm thương mại tại Việt Nam, chỗ ngồi nghỉ miễn phí rất hiếm.
Còn ở Hàn Quốc, Nhật Bản — những trung tâm thương mại của họ luôn có những góc ngồi nghỉ thư giãn, ánh sáng vàng dịu, như một cách nhỏ bé nhưng tinh tế để chăm sóc tinh thần cho con người.
Đôi khi, một chiếc ghế ngồi cũng có thể cứu một trái tim mệt mỏi.
3. Cần lắm sự phổ cập kiến thức về chăm sóc sức khỏe — cả thể chất lẫn tinh thần
Ngày nay, ngay trong thành phố hiện đại này, vẫn còn nhiều người thiếu kiến thức y học cơ bản.
Một chẩn đoán bệnh — dù chưa phải án tử — cũng đủ để ai đó rơi vào suy sụp tinh thần, chỉ vì họ không hiểu rằng:
Nhiều loại ung thư nếu phát hiện sớm có thể điều trị và sống khỏe.
Suy thận giờ đây có thể lọc máu kéo dài cuộc sống đến vài chục năm.
HIV giờ đây cũng là bệnh mãn tính có thể kiểm soát tốt.
Chưa chết vì bệnh, nhiều người đã gục ngã vì nỗi sợ do thiếu kiến thức.
Và còn sức khỏe tinh thần — thứ vô hình mà xã hội vẫn còn xem nhẹ.
Người gãy chân, người chảy máu thì dễ được cứu chữa.
Nhưng người đang lo âu, trầm cảm, nhiều khi chỉ nhận lại cái nhìn lạnh nhạt và câu nói:
“Rảnh rỗi rửng mỡ quá nên trầm cảm”
Những người đang gồng gánh nỗi đau tinh thần — lẽ ra cần được xoa dịu — thì lại bị bỏ mặc, thậm chí tổn thương thêm.
Cô độc thêm.
4. Chúng ta có những nguồn lực
Điều cuối mình muốn nhắn nhủ là: ngày nay, đã có nhiều đường dây nóng, nhiều trung tâm hỗ trợ tinh thần — từ miễn phí đến có phí.
Nếu một ngày nào đó bạn cảm thấy bế tắc, xin hãy thử cho bản thân một cơ hội:
Trải lòng với một người bạn tin tưởng.
Tìm đến một trung tâm tư vấn tâm lý.
Hoặc đơn giản, nhấc điện thoại gọi một đường dây nóng, để có người lắng nghe bạn
– Đường dây nóng Ngày Mai – 096.306.1414
– Đường dây nóng của BV Tâm Thần – 1900 1267
– Số cấp cứu – 115
…
Có thể bạn đã từng trải qua những trải nghiệm không như ý.
Có thể bạn từng bị ai đó làm tổn thương.
Nhưng thế giới này vẫn còn người tốt.
Đâu đó, sự tồn tại của bạn vẫn có lý do.
Có thể bây giờ bạn chưa nhìn thấy.
Nhưng hãy để ai đó, một người đồng hành, giúp bạn đi qua, nhé.
———
Mình viết những dòng này, không mong “cứu thế giới”,
chỉ mong nếu có ai đọc được, có thể nhớ:
“Nếu không thể cho ai đó chỗ dựa, thì cũng đừng trở thành cái gai cắm thêm vào tim họ.”
Chúng ta không thể sống thay cuộc đời của người khác.
Nhưng ta có thể sống hiểu chuyện hơn một chút.
Và bằng sự hiểu chuyện ấy, giữ lại cho nhau được nhiều hơn một nhịp thở, một tia hy vọng.
Sự sống quý giá!
Hình: Pinterest