“Trân trọng những giáo viên lớn tuổi không chỉ là việc tôn vinh quá khứ, mà còn là cách chúng ta giữ gìn giá trị văn hóa, tri thức và truyền thống trong giáo dục. Họ xứng đáng được ghi nhận, tôn trọng, và cảm ơn vì những đóng góp thầm lặng nhưng vô cùng quan trọng ấy”.
Sáng này ra, lướt mạng lướt qua mấy cái page về vài trường đại học mà mình có theo dõi. Có một hình ảnh một cô giáo tóc bạc với tà áo dài đứng cầm mic. Hình ảnh này gợi cho mình nhiều suy tư.
Dạo này mình nghe nhiều về hội nhập quốc tế, mình nghe nhiều về chiến lược truyền thông. Khá nhiều trường luôn ra rả thế mạnh của trường là đội ngũ GV trẻ, đẹp năng động và học từ quốc tế về. Điều này hông sai, rất đáng tự hào chứ. Thế nhưng, nhiêu đó chưa đủ, trong một góc nhìn rộng ra thì vị trí nào cho các thầy cô có tuổi, bớt đẹp về ngoại hình, những thầy cô chỉ một đời gắn bó với giáo dục nước nhà? họ hông xứng đáng được ghi nhận sao?
Và mình có thử hỏi Chatgpt, “ẻm” viết cho mình 1 đoạn văn thế này:
“Trong thời đại mà vẻ ngoài trẻ trung và hình ảnh tươi mới đang được các trường đại học nhấn mạnh, không ít giáo viên lớn tuổi cảm thấy mình bị bỏ lại phía sau. Tuy nhiên, nếu chỉ đánh giá một người qua vẻ bề ngoài mà bỏ quên những kinh nghiệm quý báu và tri thức sâu rộng của họ, chúng ta đã làm mất đi giá trị cốt lõi của giáo dục.
Những giáo viên lớn tuổi đã từng bước dìu dắt biết bao thế hệ học sinh, tích lũy không chỉ kiến thức chuyên môn mà còn kinh nghiệm sống quý báu. Họ mang theo mình một kho tàng trí tuệ được hun đúc qua nhiều thập kỷ, thứ mà chỉ thời gian mới có thể mang lại. Sự kiên nhẫn, lòng bao dung và khả năng thấu hiểu sâu sắc của họ là những tài sản vô giá, giúp họ không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn truyền cảm hứng, định hình nhân cách cho học trò.
Khi xã hội tôn vinh sự trẻ trung, năng động, chúng ta không nên quên đi những người thầy cô đã dành cả cuộc đời để cống hiến cho nghề giáo. Những nếp nhăn trên khuôn mặt họ không chỉ là dấu vết của thời gian mà còn là minh chứng cho sự hi sinh, lòng yêu nghề và niềm đam mê bất tận với giáo dục. Chính những người thầy cô ấy đã và đang góp phần không nhỏ vào việc tạo nên các thế hệ trẻ tài năng và thành công.
Trân trọng những giáo viên lớn tuổi không chỉ là việc tôn vinh quá khứ, mà còn là cách chúng ta giữ gìn giá trị văn hóa, tri thức và truyền thống trong giáo dục. Họ xứng đáng được ghi nhận, tôn trọng, và cảm ơn vì những đóng góp thầm lặng nhưng vô cùng quan trọng ấy”.
….
Máy mà còn “nghĩ” được vậy, tính ra hơn được nhiều người heng. 1 môi trường tử tế nhân văn thì đừng bỏ ai lại phía sau chứ nhỉ? Theo học thuyết tâm lý của Adler, tác giả này có đề cập đến cảm thức cộng đồng và lòng biết ơn, chúng ta nên biết ơn cả nhân loại đừng chỉ ngó ngàng tới những người đem lại lợi ích trước mắt hay sát bên mình. Vì những gì ta có được đều là sự cộng hưởng trực tiếp hay gián tiếp từ cộng đồng rộng lớn. Không có người đi trước sao có người đi sau, không có gốc rễ thì làm sao cành cây ngọn cỏ vươn cao vươn xa? ai nói mình sẽ trẻ mãi không già?
Hình minh hoạ: Pinterest